Buồn và đau khổ là cảm xúc phần lớn cha mẹ có con tự kỷ đối mặt. Khác với cảm xúc thờ ơ, không phản ứng hoặc lo lắng sợ hãi của con, cảm xúc của cha mẹ thường bị kích hoạt bởi những tác động bên ngoài. Phần lớn tác động này đến từ những lời bình phẩm bàn tán của xã hội về đứa trẻ. Thay vì thông cảm thì họ lại nói những lời gây tổn thương như đứa trẻ bị như thế là do không được sự quan tâm của bố mẹ. Hoặc nói bố mẹ ăn ở thế nào mà khiến con phải bị như thế. Rằng những đứa trẻ tự kỷ chỉ là gánh nặng của xã hội. Những lời nói đó giống như lưỡi dao đâm vào tim của bố mẹ.
Ngoài thời gian làm việc kiếm sống, bạn còn phải dành thời gian dạy dỗ, chăm sóc con, cùng con can thiệp. Những công việc này ngốn phần lớn sức lực, thời gian, tài chính, tinh thần của bạn. Dần dần những lời nói châm chọc đó hằn vào tâm trí bạn, khiến bạn trở nên nhạy cảm, dễ bị kích động và mất dần niềm tin vào cuộc sống. Bạn đã quá bận rộn để chăm lo nhiều thứ.
Hãy dành nhiều thời gian cho con và cũng dành khoảng không gian, thời gian cho riêng mình để tự cân bằng.
Điều chỉnh cảm xúc của bản thân là một trong những yếu tố quyết định thành công trong quá trình đồng hành cùng con. Bạn đi được bao lâu, bao xa đều do cảm xúc và ý trí quyết định.
Buông không tiếp tục cố gắng nữa là điều dễ nhất mà ai cũng làm được.
Nếu bạn buông không tiếp tục giúp con nữa thì con sẽ dựa vào ai? Đương nhiên vẫn là bạn. Năm năm, mười năm hai mươi năm nữa, khi bạn già đi, con bạn lớn lên về thể chất nhưng bên trong vẫn chỉ là một đứa trẻ với sự mơ hồ về nhận thức, thiếu kỹ năng xã hội, sống dựa hoàn toàn vào sự chăm sóc của gia đình. Lựa chọn là ở bạn.
Nếu cảm thấy buồn có thể nghe nhạc, xem môt bộ phim, đi mua sắm, tạo cho mình một sở thích hay thú vui để xả stress hoặc có thể khóc cho đã nhưng hãy nhớ rằng: Cảm xúc là phản ứng trong chính bạn. Chỉ có bạn mới có thể kiểm soát được nó.
Đây là những điều tôi thường làm khi cảm thấy buồn và mất phương hướng: Nấu ăn, làm bánh, pha chế đồ uống. Sau nhiều lần xả stress tôi cũng thu được một số thành tựu nho nhỏ. Pha café trứng không thua gì các cửa hàng bán café nổi tiếng và hậu quả là cholesterol trong máu cao vọt vì ngày nào cũng uống café trứng 2 lòng đỏ. Làm bánh mì men tự nhiên, bánh mì hoa cúc, bánh ngọt với mùi vị đặc trưng mà được bạn bè, hàng xóm, các đồng nghiệp ở công ty cũ yêu thích. Thậm chí họ còn đưa ra đề nghị tôi mở tiệm bánh nho nhỏ để mọi người có thế đặt mua. Khi dồn tâm trí làm một việc gì yêu thích, con người ta sẽ cảm thấy mình sống có ý nghĩa và cũng là cách để khiến bản thân bận rộn, vượt qua giai đoạn tinh thần sa sút.
Các loại bánh lúc đầu tôi làm đều có nguyên liệu là bột mì, các sản phẩm từ sữa, chứa gluten và casein mà Tiny không ăn được. Bánh làm ra mà chỉ có cậu em ăn còn Tiny không ăn được khiến tôi cảm thấy rất áy náy. Tôi luôn muốn đối xử với con công bằng. Vì vậy, cứ rảnh là tôi lại lên printerest hoặc search google các công thức bánh ăn không gluten, casein để thử làm. Bánh Việt Nam có, bánh nước ngoài có. Tiny luôn là nhân vật hào hứng đón chào các loại bánh làm thử của mẹ. Có loại thành công, có loại không thành công nhưng cũng tạo cho con bé một thói quen đọc nhãn, thành phần ghi trên vỏ của các loại thực phẩm, bánh kẹo trước khi ăn.
Niềm vui và nỗi buồn là bạn đồng hành với gia đình có con tự kỷ. Khi chấp nhận con của mình có chứng tự kỷ, tôi đã chấp nhận làm bạn với cả hai” niềm vui và nỗi buồn’’. Chỉ môt tiến bộ nhỏ của con cũng khiến tôi vui cả tuần. Viết những tiến bộ của con ra một cuốn sổ. Mỗi khi cảm thấy tâm trạng không tốt, đọc to những tiến bộ mà con đã đạt được, tôi cảm thấy mình có thêm sức mạnh để cùng con bước tiếp.
“Khi vui không quá vui. Khi buồn không quá buồn. Tập dần một thói quen. Nhất định phải làm bằng được.
Năng lượng buồn rất nguy hiểm. Nó làm mất đi sự nhận thức chính mình. Cái tàn phá của nỗi buồn nếu mà để cho nó đi quá xa thì nó sẽ huỷ hoại luôn những hạt mầm mà mình đang muốn gieo trồng lại trong chính tâm hồn của mình.” – ca sĩ Hà Anh Tuấn.